Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Chuông nguyện hồn ai

Chuông nguyện hồn ai (From whom the bell tolls) là một trong những tác phẩm được giới trí thức lỗ đít cho là thành công nhất của thợ văn Mẽo Ernest Hemingway, mà Lừa kêu là Ơ-nết Hơ-ming-uê (rất tởm!).

Về nội dung và giá trị của nó, bọn lỗ đít biên như vầy: Wiki tiếng Lừa. Riêng moa, khi đọc sách thường có 2 trạng thái. Một là đọc nghiến ngấu đến con chữ cuối cùng, liên tục liên tục. Hai là đọc qua vài trang đầu và đéo bao giờ rờ đến lần thứ 2. Ti nhiên, FWTBT lại là một ngoại lệ.


Moa bắt đầu đọc nó từ khá lâu, cỡ cuối năm 2013, sách sảnh có được là sau khi thi xong ĐH vào tháng 7, moa cùng bạn đến chơi nhà thầy dạy. Lúc trước ổng mở một tiệm sách nhỏ, nhưng ham chơi hơn ham tiền nên đếch buôn bán gì ráo. Khi bọn moa đến, ổng đang dọn đồ chuyển trọ, nên trông phòng nearly the same với đống xà bần. Moa vầy đống sách, lựa ra cuốn này chỉ vì hồi đó mới học xong văn 12 nên biết chứ cũng chẳng có khái niệm gì nhiều. Moa đọc ổng với vài trang đầu khó nhọc rồi vất để đó. Mie, chả hấp dẫn đéo gì cả, chán rất. Moa bỏ lâu lâu là, chả nhớ bắt đầu đọc lại tiếp khi nào. Rồi lại bỏ, lại đọc, lại bỏ, cho tới mãi gần đây mới đọc xong (cỡ ngày 28 gì đó). Đây là một sự chưa từng xảy ra

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Vụ kiện mất ao

Bài biên của Pín, lấy từ blog chính chủ Pín

(ảnh ăn cắp)


Xử án.( kịch ngắn đầu tai của nhà biên kịch lừng danh Ngẩu Pín ).


Trống huyện đường thúc liên hồi, quan uể oải bước ra, nhặt hòn sỏi, ném vào đầu thầy đề đang ngủ gật :
- Ra xem thằng nào?

Thầy đề lẹt quẹt ra và vào:
- Bẩm quan, thàng bần nông răng vẩu mồm thối.

-Nó là thàng nào tao nghe quen quen?
- Bẩm quan, nó là bất hủ, từ khi sinh ra tới gần đây, nó cà đánh nhau không sót một ai, cả huyện này ngán nó ạ.

- Thế nó đéo làm ăn gì hả?
- Bẩm có, từ hồi nó khoe là cách-tân, nó cũng có làm ăn tý ty ạ! cũng đủ vắt mũi đút miệng ạ.

- thế trước đó?
- bẩm như con đã nói, nó cà đánh nhao không sót một ai ạ, mà bẩm đánh nhau với toàn đại hào phú, bẩm nó mấu lắm ạ, thàng này quả nhiên danh bất hư truyền, đánh nhau nhiều, đói mốc mõm ra, nó vác rá đi khắp họ hàng ăn chịu ạ.

Quan ngửa cổ lên trời than thở:

- Thế thôi coi như tao với mày hôm nay ra ngõ dẫm phải cứt rồi, Lính lệ đâu!!! cho nó vào đây...

Lệ : Ù ù ù ù ù ....


Răng vẩu mồm thối nghênh ngang bước vào...

- Dạ con chào quan lớn, chào thầy đề.

- Thàng kia, sáng ra đã gõ trống kêu oan, rồi phì hơi diệu khắp công đường, chẳng hay mày muốn cái gì?

RVMT ( rang vẩu mồm thối ) :
- Bẩm quan lớn, con bận gì thì bận, sáng ra phải làm cút diệu với bát tiết canh với đôi lòng lợn ạ, hôm nay con đánh trống để kiện thàng trọc phú Gấu trúc, có cướp cái ao của nhà con ạ !!!.

Thầy đề:
-Nó cướp thế nào?
-Bẩm, con được thừa hưởng cả cái nhà cái ao, thằng Trọc Phú có cướp cái ao ạ.

Quan:
-Kiện tụng là việc lớn, mày nhỏ bé nghèo hèn răng vẩu mồm thối, tai tiếng khắp vùng, thằng Trọc phú kia của nả đầy nhà, cả huyện này là con nợ nó, nhỡ mày có thắng, tao cũng không sai tuần tróc cái ao được cho mày, nhược bằng mày thua, thì cả cái ao đi đứt, vậy mày nghe tao, về nhà chí thú làm ăn, mày với nó, tao nghe nói bắt tay hảo hữu với đôi chục năm nay, có cả chữ vàng chữ bạc như môi răng máu sắt, kiện tụng làm gì cho nó thanh động nha môn? nghe tao, về lo làm ăn!!! ,,, về.

RVMT:
- Bẩm quan, phen này con đã quyết, phải làm cho ra ngô-khoai ạ!

-Thế thua thì sao, mày làm gì còn ai chơi? cả huyện này nó tởn mày, lại đói thối mồm ra?
-Bẩm quan con có thằng Cờ hoa với thàng Lùn-1-mẩu làm anh-em-xương-máu ạ!

- Tao nghe nói, ngày xưa mày 2 tay 2 phóng lợn, đuổi đánh chúng nó chạy vãi cứt ra rồi cơ mà?
- Bẩm quan vụ đó xưa rồi ạ, giờ hảo hĩu rồi ạ.

- vậy mày quyết ăn thua đủ với thàng gấu trúc?
-bẩm chính phải ạ.

-Thế tao cũng chịu đéo bảo được mày rồi, thằng Đề cho gọi thằng trọc phú Gấu trúc vào đây.

Trọc Phú đi vào, tay ve vẩy quạt:
- Chào quan lớn, chào thầy đề.

Thầy Đề hỏi RVMT :
- Hãy gương pha ra nhìn cho kĩ, thàng kia ( chỉ Trọc phú) có phải là thàng mày kiện nó tội cướp ao không?
- dạ bẩm to beo phương phi chính nó. thàng này có xé thàng từng sợi, con cũng nhận ra ạ.

Thầy đề hỏi TPGT:
- mày có nhận ra thàng kiện mày, Răng vẩu mồm thối đứng kia không?
- Bẩm thầy đề, thàng này đệ con bao nhiêu năm, có băm nó làm 3 khúc vứt xuống sông thối, bẩy bẩy 49 ngày sau con vẫn nhận ra ạ.
- Hay lắm, vậy chúng mài đứng sang 2 bên, tao tuyên bố bắt đầu xử án, cho thàng rang vẩu tố trước.

Lính lệ: Ù ù ù ù..


Trống thúc 1 hồi, Vụ xử án bắt đầu.

RV : Bẩm quan, hồi năm thất tứ, nó cướp ao của con ạ.

TP: Bẩm, hồi năm ngũ bát, nó điểm chỉ vào văn tự, nhường con cái ao ạ.

Quan hỏi RV: Có chuyện mày điểm chỉ vào văn tự nhượng nó ao không?
RV: bẩm quả có chuyện đó, nhưng con không có từ nào nhắc đến cái ao ạ.
TP: bẩm, con ra thông cáo khắp huyện rằng cái ao của con, nó biên văn tự nói ràng đồng ý ạ
Quan: có chuyện đó không thằng răng vẩu kia?
RV: bẩm quả là có ạ, dưng mà hồi đó, cái ao không phải của con, mà của thàng em con, tên là Cọng hành, thành ra văn tự vô dụng ạ.

Quan: quả có vậy, vậy sao ao lại của em mày?

RV: bẩm, cụ kị để lại cái nhà cái ao, con với thàng em bất hòa chia đôi nhà, ao thuộc thàng em ạ.

Quan ( chỉ vào Răng vẩu): lúc mài điểm chỉ vào văn tự ngũ bát, có thàng nào kề dao vào cổ mày không?
- bẩm không ạ.
- thế có thàng nào ép buộc mày không?
- bẩm không ạ.
- Vậy thàng trọc Phú ra thông báo khắp huyện thì kệ con mẹ nó, sao mày còn biên văn tự đồng ý làm gì?

Trọc Phú cười đểu!!!

RV: bẩm, là hồi đó, thàng Trọc Phú chi viện xe pháo mã tấu phóng lợn ngũ cốc.. để con đánh đuổi thàng em con ạ

Trọc Phú lại cười đểu: - Bẩm quan, con chi viện cho nó từ ổi đội đầu, đến đôi hải xảo ạ.

Quan:
 - Vậy là mày điểm chỉ vào văn tự đồng ý với thàng trọc Phú, là mày cũng hưởng lợi đó chứ thàng răng vẩu mồm thối kia?
- bẩm quả có vậy, cơ mà cái ao lúc đó, có thuộc phần con đâu ạ?

- thế phần ai mẹ chúng mày rắc rối quá đi? Quả nhiên thằng mồm vẩu kia, mày cũng có tý gian hùng đó?

-Bẩm, hồi ngũ tứ, con và bố nuôi Gô loe gà trống, có biên văn tự cưa đôi cái nhà, rồi bố nuôi trao lại cho thàng em Cọng hành mới đẻ sau đó ít lâu ạ, bố con con có thỏa thuận 2 năm sau sẽ biểu quyết đại gia đình rồi sát nhập, cơ mà thàng Cọng hành bố láo, nó đánh tháo ạ.

- thế thàng Cọng hành có điểm chỉ vào cái văn tự ngũ tứ hay không?
- bẩm không ạ, lúc đó nó chưa sinh.

Quan đập bàn: Nó không điểm chỉ, thì nó cần đéo gì phải theo Ngũ tứ văn tự hả thàng răng vẩu kia? rồi cái ao với nửa cái nhà là của thàng cọng hành phải không?
- Bẩm phải ạ, năm thất tứ, thàng Trọc phú cướp cái ao của Cọng hành ạ, 1 năm sau, con cướp nốt cái nhà ạ.

-Thế lúc thàng Trọc Phú cướp ao, mày có chửi như mày vẫn chửi mất gà không? Mày to mồm lắm cơ mà?
- Bẩm không ạ, con với trọc phú hồi đó là hảo hữu ạ. chỉ thàng cọng hành chửi thôi ạ.

Thế ao nhà mày sao mày không chửi, mày câm mấy chục năm rồi?
- Bẩm vì chính con cũng đánh thàng cọng hành trên cạn ạ, thàng trọc phú đá cái ao, thì con cũng đá cái nhà ạ, nói ra thì dài, cơ mà con thực oan sai, con sai thàng em họ con là thàng Lâm thời cướp hồi thất ngũ, rồi 1 năm sau là thất lục, thàng lâm thời nhập cái nhà cướp được của cọng hành vào nhà con thành 1 nhà, cái ao lúc đó mới là là phần con ạ.

 -Vậy thàng Lâm thời, khi mất cái ao hồi thất tứ, nó có chửi cùng thàng cọng hành không?
- Bẩm nó là đệ con, con không chửi nó cũng không chửi ạ!!

 -Giờ Thàng cọng hành đâu?
- bẩm nó chết thảng cẳng ạ!!!

Quan:
 -Vậy ra chúng bay cùng 1 phường ăn cướp với nhau, thàng cướp ao thàng cướp nhà, giờ thàng cướp nhà đòi thàng cướp ao, thì tao không xử được, vì chúng mài cùng 1 guộc với nhao, làm gì có lí gì cho sở hữu đồ ăn cướp hả thàng kia? Gọi thằng Cọng hành đội mồ dậy thì tao mới xử được bớ thàng răng vẩu ăn cướp kia.
- Bẩm con không ăn cướp ạ, ao đó cha ông để lại cho con ạ!!

- Cha ông để lại, thì mày đã điểm chỉ vào văn tự ngũ bát thừa nhận cái tấu chương của thàng Trọc Phú ? trong khi không ai kề dao vào cổ mày bắt điểm chỉ? Chính mày, do muốn cướp nhà của em mày, đã đổi ao lấy phóng lợn mã tấu lương khô, giờ còn kêu ai, mày thua kiện, bãi tòa!!!

 -Lệ đâu, nọc thàng rang vẩu, đánh đủ 100 hèo tội bố láo, khua trống nhức sọ quan.

lính lệ: ù ù ù ù ù...

Trọc Phú:
 -Bẩm quan lớn con xin quan lớn, con với nó dù sao cũng là anh em thuần xỉ quan thiết thập lục kim tiền, mong quan gia ân....
-Gia ân sao?
- Quan bớt cho nó 1 hèo, đánh nó 99 hèo thôi ạ!!!

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Em thích chiến tranh

Bài của An Hoàng Trung Tướng, copy từ blog Bắp Ngô, đăng lại nhân dịp lòng nồng nàn yêu nước của trăm trẹo Lừa quốc nội lẫn hải ngoại đang sôi sùng sục (đcm sùng sục - ấy số liệu phiên phiến thế, ai dỗi hơi đ éo đâu mà đi thống kê).
 Làm thơ em vốn đ éo ham
 Làm văn em lại đ éo ham vô cùng.


Lời tòa soạn: Bầi này để trong bóc này có thể cũng không thích hợp lắm, dưng cơ mà nó có sử dụng những tư liệu lịch sử sống động đã được đảng ta kiểm chứng, nếu điếu có chiện mang nó sang chỗ khác. Tiên sư bố lão C. bựa hay V. đại gian đại ác đừng có bẩu là sai bóc mà múp đi nhé. Tên riêng chỉ có tính chất cảnh báo và minh họa, không nhằm vào một cá nhưn đảng viên nào đâu nhé.

Đây là bài văn được giải nhất trong một kỳ thi học sinh giỏi văn toàn quốc năm nào thì điếu nhớ, dưng dứt khoát em học sinh viết ra nó tên là Sản Thối. Tên riêng chỉ có tính chất cảnh báo và minh họa, không có ý ám chỉ cụ tỉ một cá nhưn đảng viên nào đâu nhé.

Bài văn xuất sắc nhất thế kỷ.

Đề bài: Em hãy sử dụng những tư liệu lịch sử của nhà sử học Nhựt Bẩn Kanishi mà chúng ta tạm gọi là bác Xi để mô tả cuộc chiến tranh thần thánh của dân tộc ta chống lại đế quốc Mẽo xâm lược chó chết. Hãy làm cho cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc ta trở nên thánh thiện đáng yêu đáng nhớ như một biểu tượng bất diệt của tình yêu tự do.
-------------
Bài làm của em Sản Thối

Em là một người sinh ra sau chiến tranh, khi tổ quốc thân yêu của chúng ta đã sạch bóng quân thù. Chúng em vô cùng sung sướng khi được biết cha ông chúng em đã từng được phép cầm súng bắn thẳng vào đầu những con chó tư bẩn mà chả bị kết án tử hình cái mẹ gì cả. Như thế này này:


Chà chà đúng là các chiến binh hạnh phúc.

Em mơ ước lại có chiến tranh một lần nữa. Uýnh nhau với thằng điếu nào thì điếu quan trọng, dưng tốt nhất là uýnh nhau với thằng sen đầm đầu xỏ Mẽo, chứ uýnh bọn Căm Bốt Ai Lao thì chán vựt vã.

Em yêu chiến tranh.

Thực sự em khao khát được uýnh nhau. Được cầm súng AK do nước bạn XHCN sản xuất, kê vào thái dương một tên địch tư bẩn đã ra hàng băng bó đầy mình, và làm một phát đòm. Thật sung sướng khi thấy thằng địch ngã lăn quay ra máu chảy ồng ộc não văng tung tóe như phân ** té re.

Không cần chờ lệnh bắt lính của Bộ chính trị, học sinh sinh viên thanh niên ngoan hiền chúng em sẽ vui tươi phấn khởi xung phong lên đường giết giặc như thế này này:


Khi ấy gia đình chúng em sẽ sửa soạn những tấm chân dung như thế này này: 


để đặt trước lên bàn thờ phòng khi chúng em được hy sinh cho tổ quốc thân yêu. Trời ạ nếu mà được quyết tử cho tổ quốc quyết sinh thì hạnh phúc vô cùng nhỉ. Con vện của em sẽ viết hồi ký về em như thế này này:






Đảm bào nó sẽ in được hai mươi vạn cuốn và bán được rất nhiều tiền. Gì chứ tiền thì em thích lắm.

Ừ thì em thích tiền. Dưng cơ mà em thích chiến tranh hơn nhiều.

Bởi vì em cần bảo vệ những đồng bào đau khổ như thế này này:



Em cần giải phóng họ khỏi sự áp bức tàn bạo của quân xâm lược khốn khiếp bú kặc. Địt mẹ quân xâm lược bú kặc. Em sẽ được chửi tên Bút là thằng bú kặc, tên tổng thống bù nhìn điếu được Mặt trận tổ quốc giới thiệu gì cả. Đúng là xã hội nhơ bẩn.

Con vện em ở nhà thì ra đường đào hầm chông như thế này này:


Và cất lên những lời ca sục sôi khí thế hào hùng cách mạng:

Ai nhanh tay vót bằng em
Bao mũi chông nhọn hoắt căm thù
Xiên bao quân cướp nào vô đây

Những tên giặc nào không bị em bắn bể sọ ở tiền tuyến thì cũng bị con vện em cho ngã thụt xuống hầm chông của nó ở hậu phương. Giời ạ, cứ tưởng tượng một tên Mẽo xâm lược bị chông tre tẩm kứt gà sát của con vện em đâm sụt một phát vào bẹn. Cái chim to tổ bố của y thị sẽ xìu xuống nhăn núm như khúc lòng lợn thối, không thể nào đi hãm hiếp các phụ nữ vô tội được nữa.

Ờ mà phụ nữ không được ai hiếp thì chắc cũng buồn lắm nhỉ. Cái này là em tào lao một tí thôi, cảm thán ý mà. Xin các thầy cô đừng trừ điểm.

Chiến tranh thật khoái lạc.

Không khoái sao được khi toàn thế giới yêu chuộng hòa bình đều đứng sau chúng ta. Từ ông già râu ria xồm xoàm như ông này này:


đến cô diễn viên xinh đẹp như thế này này:



đều tán thưởng cho sự nghiệp bắn giết của em và các bạn em.

Thích nhất là nếu em bị quân giặc bắt và đem ra xử tử. Em sẽ khẳng khái giật mảnh băng đen bịt mắt như bác Tố Hữu đã bẩu thế, và vạch tội bọn đế quốc sài lang như thế này này:


Em sẽ bị bắn đòm đòm đòm đòm đòm đòm đòm, đúng bảy phát vào tim. Sẽ trở thành liệt sĩ anh hùng cách mạng, thành tấm gương cho các thế hệ thanh thiếu niên ngoan hiền. Tên của em sẽ được đặt cho các đường phố công viên nhà hát cầu cống. Con vện em tha hồ hưởng tiền tuất mỗi tháng 200 ngàn đồng và đi cưới một thằng chồng phò phạch. Gì chứ nghĩ đến 200 ngàn đồng một tháng là em thích lắm. Em thích tiền mà. Dưng cơ mà thực ra em vẫn thích chiến tranh hơn. Em thề đấy. Em thích chiến tranh thật mà.

Đương nhiên nếu con vện em không thích ở nhà, thì nó cũng có thể viết đơn xỉn ra chiến trường.

Đi chiến trường
Gùi trên vai nặng trĩu
Đàn ta lư em cất tiếng ca vang lừng núi rừng
Mừng thắng trận quê em..

Nó sẽ chụp một bô ảnh xinh tươi gửi cho em như thế này này:


Kể ra nếu nó bị chết thì cũng không hay. Nhìn chung là em không muốn gái chết sớm. Gái cần được sống lâu để cung phụng cánh đàn ông chúng em. Dưng cơ mà trong chiến tranh thì gái cũng chết ầm ầm, như các cô này này:


Trẻ thế mà đã chết ngỏm. Ồ nghĩ đến đây thì em cũng đồng ý cho con vện em được hy sinh anh dũng. Nó cũng sẽ nủi tiếng như em. Bình đẳng mà. Thấy đảng ta bẩu thế. Giai gái gì thì cũng có quyền chết cho độc lập tự do như nhau.

Chiến tranh thích thật.

Ở chiến trường thì không chỉ úynh nhau là hay, mà chiện tình cảm chắc cũng lâm ly lắm. Em cứ ước ao thế. Ví dụ em bỗng nhiên có thêm một con vện tươi tắn như cô này này:


Cặp mắt căm thù quân xâm lược sáng quắc như thế này này:


Nhìn thấy bộ ngực không? Cứ gọi là nước dãi chảy ồng ộc. Rất chi là xếch xi nhá.

Dưng cơ mà em với cô ý sẽ không làm tình. Chúng em sẽ chiến đấu bên nhau thánh thiện như các đảng viên cộng sản chân chính. Em sẽ ngủ cùng cô ấy trên một chiếc võng dù, dưng cơ mà dứt khoát không làm chuyện đó. Dứt khoát em sẽ cho tay vào bẹn và nghiến chặt răng để không sơ sểnh tụt mẹ nó quần ra. Thấy đảng ta bẩu người cộng sản nào cũng thế cả. Tại vì chúng em chưa cưới nhau mà. Ai lại vi phạm luật hôn nhân gia đình đã được quốc hội thông qua bao giờ. Em không thể mắc tội hủ hóa trước khi trở thành anh hùng liệt sĩ.
Công nhận là chiến tranh thật lãng mạn.

Dưng cơ mà nhân đây em cũng có lời phê bình nhà sử học Kanishi. Cái tấm hình này mà bác ý bẩu là Khâm Thiên thì đúng là bựa quá:


Cả đây nữa này:


Nhìn thấy dòng sông bên tay phải không? Khâm Thiên điếu gì đâu. Đấy là Việt Trì.

Đây mới đúng là Khâm Thiên này: 


Toàn phố Khâm Thiên sau mấy vụ không kích chỉ chết có nhõn 2 ngàn người. Mà cái bọn Mẽo ngu thật, đả bỏ bom lại còn thông báo trước cho người ta sơ tán, ngu thế thua là phải. Tất nhiên là dân ta anh hùng điếu ai lại đi tin thằng Mẽo, thế là có hai ngàn chú ra đi oanh liệt.

Hai ngàn mạng Lừa thì ăn thua chó gì so với lính chiến chúng em ở chiến trường. Bác Nguyễn Chí Thanh chỉ phẩy tay một cái, là chúng em tha hồ hy sinh. Bằng tổ quốc ghi công cứ gọi là xếp cao như núi.

Mà hy sinh ở chiến trướng mới gọi là thích chứ. Lãng mạn lắm cơ.
Em yêu chiến tranh quá.

Đi úynh nhau thì thích lắm, thấy đảng ta bẩu thế:

Đường ra trận mùa này đẹp lắm
Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây..

Sau khi giết được vô số tên địch bảo vệ trận địa, chúng em sẽ xả hơi như thế này này:


Tất nhiên là cũng có thể tươi tắn ngồi trên tháp pháo cho các cô chú phóng viên chụp hình như thế này này:


Chiến lợi phẩm thì có mà đầy bựa ra như thế này này:


Em sẽ mang về cho ông già em một khẩu M19 hay cái mẹ gì đó mà có băng đạn dài thòng để ổng đi bắn chim vào ngày chủ nhật thay cho đi hát tay vịn và mát xa không lành mạnh.

Tất nhiên là chúng ễm không cướp giết hiếp. Nếu lỡ có làm thế thì các cô các chú phóng viên cũng không nên vạch lá tìm sâu bới bèo ra bọ. Địt mẹ gì chứ trong chiến tranh thì chiện cướp giết hiếp nhỏ như con thỏ.

Sau khi chụp ảnh xong thì chúng em lại ôm súng cối như thế này này:


Đit mẹ em nói khí không phải. Trên đời này lại có cái thằng điếu nào mà ôm súng như ôm em bé thế thì bắn nhau thế điếu nào được, trong lúc khói lửa còn ngút giời.. Há há há xin phép các thày các cô cho em cười cái tay nghệ sĩ nhiếp ảnh này cái. Cười tụt cả răng ra khỏi lợi. Làm hàng gì mà phô thế.

Cuối cùng thì tất nhiên quân ta cũng chiến thắng như thế này này:


Em đang bê hoa đó. Con vện em cũng góp một tay bê hoa đó. Tên lửa ta chổng lên giời cao như con chim thanh tân ứ nhựa của một anh bần nông chưa bao giờ ra Đồ Sơn ịch phò trong một đêm thao thức nhớ về đảng bác.

Còn quân địch thì bị bắn tan nát như thế này này:


Tất nhiên đây là tranh cổ động, chứ có cái B52 chó nào như thế đâu. Tranh mà, hư cấu một tí thì chết điếu ai.

Đại khái thế. Quân ta chiến thắng quân địch thua to bị bắt đi cải tạo. Cái bác sử gia Xi này cũng chuối, chả có tấm hình chụp trải cải tạo nào cho em lấy hứng bình luận tiếp.

Đất nước ta sẽ trở lại thanh bình như thời đồ đá thế này này:



Thật là hạnh phúc. Tất cả chúng em sẽ được ở trên thiên đường. Liệt sĩ thì ở thiên đường sách giáo khoa, còn không liệt sĩ thì ở thiên đường trần gian hạ giới. Được tiếp tục sử dụng tem phiếu và sổ hộ khẩu mặc dù kẻ thù của chúng ta không muốn thế. Được cùng nhau xếp hàng hát vang bài ca Vừng Giời Đông Ánh Hồng Tươi Sáng Bừng Lên. Và nhất là được sát cánh bên nhau dưới ngọn đuốc soi đường của đảng tiến lên chủ nghĩa xã hội.

Còn các bạn nước Miền Nam tư bẩn thối nát, nhờ sự hy sinh anh dũng của em và đồng đội, sẽ cũng được hưởng những thành quả XHCN như chúng em. Điều này quả thực cũng không công bằng, dưng cơ mà cứ nghĩ đến câu Nhiễu Điều Phủ Lấy Giá Gương thì chúng em cũng phấn khởi. Tư dưng các bạn đang là tư bẩn được thành XHCN thì cũng phải biết ơn tụi em chứ nhờ.
Em yêu chiến tranh.

Bài văn của em Sản Thối đến đây là kết thúc.

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Phò gạo

“Ga Vinh một buổi tối trời mưa. Một túp nhà lá nằm nép bên vệ đường, phía sau là khoảng nước dở ao dở rãnh, muỗi và cỏ nhiều. Một ngọn đèn dầu run rẩy vì gió, cháy leo lét được treo trước cửa sổ. Một con chó già còm cõi bê bết bùn đất và lạnh, nằm in bóng đèn dầu dưới cửa sổ, tru ư ử trong họng mà không dám vào nhà vì sợ đòn. Gió hú rít xoáy quanh cửa tranh nhau luồn vào nhà. Có tiếng mái tranh cọ nhau xào xạc như van xin. Tiếng chẫu chuộc gọi cái làm nhịp cho mưa rơi.

Bên này cửa sổ:

“Khêu to đèn thêm tí nữa, không tốn dầu lắm đâu.”

Bên kia cửa sổ:

“Thế này đủ rồi, khách xa thừa sức nhìn thấy.”

Im lặng một lúc lâu.

Bên này:

“Mấy giờ rồi nhỉ…?”

Bên kia:

“Ðồng hồ bán mất rồi… Có lẽ khoảng chín, mười giờ…”

Có tiếng chân rẽ nước đi tới, rồi một cái đầu đàn ông thò vào cửa sổ, nhễu nước lã chã xuống con chó.

“Bao nhiêu?”

Bên này:“Năm chục.”

“Ðắt thế, gái Sài Gòn còn chả tới nữa là…”

“Thế muốn bao nhiêu?”

“Hai chục…?”

“Thôi về ngủ với bò cho sướng, để hai chục đấy mai mà ăn cháo.”

“Ðồ đĩ rạc!”

Tiếng chân dậm dựt bỏ đi.

“Ba chục được không?” Có tiếng hỏi với lại.

“Ừ thôi, trời mưa mở hàng để lần sau lấy chỗ đi lại.”

“…”

“Thanh toán trước đi!”

“Gì mà vội thế, chả ‘tình’ tí nào cả.”

“Sao? Có tiền không?”

“Lấy gạo nhé?”

“Gạo gì? Mậu dịch hay gạo mới?”

“Mới chia tiêu chuẩn tháng ở cơ quan về, chưa xem.”

“Gạo mậu dịch rồi, tính bao nhiêu?”

“Hai chục.” “Ðắt quá, mà cũng không có cân nữa.”

“Mười tám đồng vậy, đong đại bằng ống sữa bò đi…”

“Ừ, thế cho tiện, cân mất công, gạo đi mua nặng ký… mà này, có trộn đá dăm vào không đấy?”

“Mang đèn ra mà soi.”

“Gạo này chỉ mười lăm đồng.”

"Ðong vun tay thế kia thành hai cân của người ta chứ còn gì…”

Một thằng nhóc chừng chín tuổi thình lình hiện ra như chui từ dưới đất lên, đứng mút tay nhìn cảnh đong gạo. Người đàn ông còn đang loay hoay cột lại cái bao của mình thì nó giật túi gạo nơi tay người đàn bà, chạy vụt ra cửa.

“Nấu cơm nhé, đừng nấu cháo… Nhớ để phần cho chị đấy.”

Người đàn bà dặn với theo…

Bên này:“Thu nhập hằng tháng bao nhiêu?”

“Thất thường lắm, không tính được.”

“Có chồng con gì chưa?”

“…”

“Quê quán ở đâu?”

“Ðô Lương.”

“Sao trôi giạt ra tận đây thế?”

“Ở quê khổ quá…”

“Khổ một chút nhưng cuộc sống lương thiện, có chồng con đàng hoàng có thoải mái hơn không?”

“Ðảng viên phải không?”

“Sao biết?”

“Chơi bao nhiêu lần rồi?”

“Ừ… mới tham quan một lần cho biết…”

“Có thích không?”

“…”

“Không sợ chi bộ biết sao?”

“Chỉ sợ quần chúng, cảm tình đảng thôi.”

“Bí thư phải không?”

“Chưa, mới phó thôi.”

“Sao biết mà mò đến?”

“Bí thư giới thiệu… ấy không phải, bà con quen biết…”

“…”

“Hành nghề bao lâu rồi?”

“Sáu năm.”

“Ðúng dân chuyên nghiệp, có bệnh không? Có không?”

“Cải tạo mới ra, chưa kịp có.”

“Vẫn ngựa quen đường cũ, phải cố gắng đè nén những đam mê thấp hèn mà nghĩ đến tương lai chứ! Chết, chết, ai đấy?”

“Ðừng sợ, con chó nằm ngoài lạnh, cào cửa đòi vào nhà đấy.”

“Ba chục… đắt quá, mất đứt một phần tư tháng lương rồi còn gì?”

“…”

“Cái gì đấy?”

“Ngô nướng…”

“…”

“Bẻ một nửa thôi, chưa được ăn tối đâu.”

Tiếng khóa thắt lưng kêu lách cách, người đàn ông kiểm soát lại cái ví của mình rồi đi ra cửa, nách cắp bao gạo.

Từ buồng trong, một bà già tay chống đầu gối, tay đấm lưng lò dò bò ra. Cầm miếng giấy đang cháy, bà múa mấy vòng tròn như đuổi vía, rồi rán sức bê chậu nước hắt toẹt ra đường.

Căn nhà lại chìm trong bóng tối.”

(Thế Giang. “Chỗ Nước Đọng”. Thằng Người Có Đuôi.)

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Ngác 55

Hồi trưa,toai ngồi ở trung chuyển chờ xe về như thường lệ. Vẫn những bà lão tay cầm combo kẹo-bông ngoãy tai-chun hoặc cái gì ba lăng nhăng đại loại thế,đi mời chào từng khuôn mặt bịt khẩu trang nặng nề,toai cũng. Bữa nay có thêm hội tin tin hiến máu cù cưa khắp lượt 4 điểm đỗ,cần cù mọi nhẽ. Con 55 chồm tới,người ta chen nhau lên,xoắn xuýt như cái quẩy,cậu lật đật chại theo ra cửa xe,nhưng k nhấc đc chân để bước lên cửa. Người ta bắt đầu càu nhàu khó chịu,toai nhìn,gọi cậu là Ngác Ngác.

Ở Nụi,người ta tiết kiệm thì giờ bằng những cách rất hay,tỉ như cấu véo nó lúc ở sở làm bằng cách vặn đồng hồ nhanh thêm 5p,thì chẳng có lý gì một chiếc xe buýt với nhung nhúc cần lao đương hối hả lại chờ cậu,xe đóng cửa lao đi. Được vài mét,xe lại dừng mở cửa. Rướn hết sức mình,NgacNgác vặn vẹo chạy theo xe. Xe đón một già hói béo tốt mặc áo màu mơ lên rồi lại đóng chặt cửa,nhưng không vội đi,mà nán lại để Ngác trình bày vài câu:" Chú ơi,cho con đi nhờ với" bằng cái giọng của kẻ đầy mồm lưỡi,hoặc là ngược lại.
 Ngác,lại đi về phạm vi sân B1 ngồi xuống ngay cạnh toai. Một tintin hội hiến máu đi ngang qua chúng toai (tạm gọi là A),Ngác gọi thều thào:" em hiến máu được không anh?",nhắc lại 3 lần,lễ độ mọi nhẽ.
Đám đông nhìn vào chúng toai.
 A quay lại,nụ cười tươi tốt hơi héo đi một chút,nói những gì toai không để ý rồi quay đi tìm những đối tượng khác.
Đám đông vẫn nhìn về phía chúng toai,những hàng ghế kín người nhưng chúng toai vẫn đủ ngồi thoải mái.
 Ngác bắt đầu mời toai mua hàng,giờ toai mới để ý cái rổ Ngác bưng. Nó không chứa kẹo,chun,tăm bông,bấm or something like thay,nó đựng tuyền bút dạ Thiên long 2 màu xanh đỏ. Toai cười bẩu: " mình k xài bút này bạn à".
Đám đông vẫn nhìn chúng toai.
 Một vài nhân dân cần lao hối hả xuống xe thấy chỗ trống định đặt đít ngồi xuống,nhưng lại lưỡng lự rồi quay đi. Sự iêm lặng kéo dài thêm cỡ 30s,rồi Ngác hát,tiếng hát như toai đã tả ở trên.
Đám đông lại nhìn chúng toai.
Đến lúc này, khó mà chịu đựng thêm được, toai lén quay sang nhìn Ngác. Đôi mắt mở to đờ đẫn,giọng thều thào khó nhọc,hơi dày một cách thái quá,đầu ngoẹo về bên phải.
Đám đông vẫn nhìn chúng toai.
 2 tintin mặc đồng phục trường Học viện thanh thiếu niên tiến về phía chúng toai. Ngác lại gọi: "em hiến máu đc k?". Nam tintin k giả nhời,người nữ nở nụ cười duyên khoe 2 răng thỏ xinh xinh bắt nhời:" em bao nhiêu cân?". Ngác đáp: "em 45". "Vậy em k đủ cân để hiến máu rồi,về tẩm bổ thêm nhé" rồi định quay đi. Ngác hỏi:" sao ban nãy anh kia (A) bảo 45 cân vẫn đc?". "Đó là nữ thôi em,cảm ơn và hẹn em lần sau".
Đám đông nhìn chúng toai.
 Ngác lại hát. Giọng hát thều thào khó nhọc,hơi đầy ứ ở cổ như người ngạt mũi,đầu ngoẹo sang một bên,mắt mở to đờ đẫn.
Đám đông vẫn nhìn chúng toai.
Đến đây thì toai k thể chịu đựng nủi nữa. Toai nhấp nhẩy bỏ ví ra xem xèng. 20 cụ chẵn. Toai lưỡng lự. A quay lại ngồi xuống cạnh chúng toai,bắt chuyện với Ngác. A hỏi các thứ ba lăng nhăng kiểu em bao tuổi,ở đâu,với ai... Ngác trả lời đầy đủ-khó nhọc-lễ phép.
Đám đông nhìn 3 chúng toai.
 Ngác và A còn nói gì nữa k ngoài những câu kia toai k để ý,chỉ nhớ câu cuối cùng toai nghe đc là của Ngác. Ngác bảo:" nếu em đc đi hiến máu thì thích nhỉ?". Toai hết chịu đựng nủi,móc bóp đưa Ngác tờ 20 cụ bảo:" mình lấy 2 cây đỏ với xanh nhé" rồi đút bút,bóp cả vào ba lô xốc lên đứng dậy trước khi xe tới khoảng 2p.
Đám đông nhìn toai.
 A nhìn toai...

@Mar 18 2014